Giáo Lý Phúc Âm Chúa Nhật V Phục Sinh – Lm. Peter Trần Thế Tuyên
CHÚA NHẬT V PHỤC SINH
Sách Tông Đồ Công Vụ 9.26-31;
Thư Thứ I của Thánh Gioan Tông Đồ 3.18-24
và Phúc Âm Thánh Gioan 15,1-8
Bài trích Phúc Âm theo Thánh Gioan
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho. Nhành nào trong Thầy không sinh trái thì Người chặt đi, còn nhành nào trong Thầy không sinh trái thì Người chặt đi, còn nhành nào sinh trái thì Người tỉa sạch để nó sai trái hơn. Các con đã được tỉa sạch nhờ lời Thầy đã nói với các con. Các con ở trong Thầy, và Thầy ở trong các con. Cũng như nhành nho tự nó không thể sinh trái được, nếu không dính liền với cây nho; các con cũng vậy, nếu không ở trong Thầy. “Thầy là cây nho, các con là nhành. Ai ở trong Thầy và Thầy ở trong người ấy, kẻ ấy sẽ sinh nhiều trái, vì không có Thầy, các con không thể làm được gì. Ai không ở trong Thầy, thì bị vứt ra ngoài như ngành nho, và sẽ khô héo, người ta sẽ thu lại, quăng vào lửa cho nó cháy đi. Nếu các con ở trong Thầy, và lời Thầy ở trong các con, thì các con muốn gì cứ xin, và sẽ được. Ðây là điều làm Cha Thầy được vinh hiển là các con sinh nhiều trái, và như thế các con trở nên môn đệ của Thầy”. Đó là Lời Chúa.
Diễn ý:
Ta là cây nho đích thật,
Nhánh không sinh trái bị chặt vất đi.
Chết quéo khô héo tức thì,
Nhánh xanh sinh trái bám ghì thân nho.
Ta là thân nho cao to,
Anh em là nhánh phải lo tháp vào.
Trong Ta sức sống dồi dào,
Ngoài Ta khô héo tự đào hố chôn.
Tông đồ theo Chúa biết khôn,
Cậy dựa vào Chúa hành ngôn trong ngoài.
Cầu nguyện lãnh ý mỗi ngày,
Sức sống múc lấy từ Ngài, Cây Nho.
Làm được việc nhỏ chuyện to,
Tất cả thành quả là do ơn Trời.
Hiền hòa khiêm tốn ít lời,
Cảm tạ ơn Chúa cho đời cành nho. Amen.
I. Sứ điệp Phúc Âm:
- Chúa Giêsu là cây nho thật. Chúng ta là cành nho.
- Cành nho phải gắn liền với thân nho để có sự sống và sinh hoa trái.
- Chúng ta được kêu gọi để sống mật thiết với Chúa Giêsu.
- Chúng ta được kêu gọi để liên kết với nhau vì cùng múc lấy sức sống từ Chúa Kitô, từ thân cây nho thật.
II. Dẫn giải có liên quan Phúc Âm:
Có rầt nhiều người không tin Chúa Giêsu hay chống lại Chúa Giêsu nhưng sao họ vẫn sống phây phây và tươi tốt?
Trong Kinh Thánh Tân Ước, Chúa tuyên bố: “Ta là cây nho, các con là cành” như trong Phúc Âm Thánh Gioan hôm nay. Chúa Giêsu so sánh hình ảnh Nước Thiên Chúa với vườn nho được chủ vườn chăm sóc kỹ lưỡng: “Một người kia trồng một vườn nho, ông rào dậu bôn bề, làm một hầm ép nho, và xây một tháp canh rồi ông cho các người làm nho thuê mướn và ông khởi hành đi xa.” (Mc 12:1 – Mt. 21:33).
Chúa Giêsu là cây nho đích thực chính Ngài ban phát sự sống và sức sinh sản cho các cành là chúng ta. Qua Giáo Hội chúng ta sống trong Ngài, và không Ngài chúng ta chẳng làm được việc gì như được mô tả trong hình ảnh cây nho và cành nho trong Phúc Âm Gioan hôm nay.
Số Kitô hữu vẫn mới được 1/3 dân số thế giới. Số 2/3 còn lại được coi như vô thần, không tin Chúa hay nói theo từ ngữ của Phúc Âm Thánh Gioan hôm nay là: Những cành nầy không muốn gắn liền với thân cây, tức không muốn có một tương quan nào với Chúa. Kết quả theo Phúc Âm: Họ sẽ phải khô héo liền và bị ném vào lửa để bị tiêu hủy.
Nhưng thực tế xem chừng không phải vậy: Đa số không tin Chúa, như cành cây nho không gắn liền với thân nho vẫn sống phây phây tươi tốt? Như vậy, tin Chúa, giữ đạo Chúa và chu toàn lề luật Chúa có là điều kiện để sinh hoa kết trái không?
Phải sống thân mật với Chúa mới sinh hoa trái. Đời sống một Kitô hữu được tháp nhập vào thân cây nho tức vào thân thể mầu nhiệm của Chúa Giêsu qua bí tích Thanh Tẩy. Nếu không sống mật thiết với Chúa Giêsu, tức không cầu nguyện, không lãnh nhận bí tích hay không thực hành bác ái Kitô Giáo thì không đem lợi ích thiêng liêng nào cho mình và cho người chung quanh. Chúng ta có thể nhìn thấy hoa trái phát sinh từ những đời sống đạo đức như Mẹ Têrêsa, như Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, như Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận hay như Cha Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp… những người nầy đều chết, nhưng họp là những cành nho không bao giờ bị khô héo, vì gương thánh thiện của các Ngài luôn ảnh hưởng đến các tâm hồn. Nhiều người đã được hoán cải nhờ đời sống của các Ngài. Ông Cao Phùng Xuân nhìn thấy Cha Diệp quì gối chờ bị giết mà phải nhìn nhận “Ông nầy là thánh!”
Vấn đề 2/3 nhân loại không tin Chúa vẫn sống phây phây tươi tốt là vấn đề của truyền giáo và hoán cải. Khi Chúa xuống trần làm người, không mấy ai tin Chúa. Nhưng Chúa vẫn đi từ làng nầy đến làng khác và rao giảng Tin Mừng và mang ơn cứu độ cho muôn người. Nên vấn đề cành cây nho không gắn liền với thân nho là cách diễn tả sự cần thiết phải sống mật thiết với Chúa. Nói khác đi: Chúng ta cần Chúa như cành nho cần nhựa sống. Khi xác quyết như thế, Chúa không hề kết án những ai không tin Chúa thì phải khô héo và ném vào lửa để bị tiêu hủy. Nếu như thế thì làm sao có truyền giáo, có hoán cải và có rao giảng Tin Mừng Cứu Độ?
Nên người Công Giáo đang sống mật thiết với Chúa, không cần đoán xét và ra án cho những người khác nếu họ không tin Chúa thì phải bị phạt, nhưng là vấn để cho mỗi người công giáo là: Làm sao để chuyển nhựa sống mình đang có cho người khác qua lời cầu nguyện và qua những việc làm bác ái? Người không tin Chúa nhìn thấy hoa trái bác ái trong cuộc sống chúng ta sẽ tìm đến và muốn tháp nhập vào thân nho trường sinh.
III. Thực hành Phúc Âm:
Tâm Sự người vô thần:
Ta không tin có thần có thánh,
Họ nào cho bánh cho cơm.
Họ giống như thứ hình rơm,
Tăng lữ dùng kiếm miếng cơm qua ngày.
Nào có chuyện Giê-su xuống thế,
Tất cả là thứ biến chế vẽ vời.
Ngày ngày ngước mắt nhìn Trời,
Kinh nguyện nào có đổi đời được chăng?
Miếng cơm manh áo hàng đầu,
Tiền nhiều đầy túi, kẻ hầu người nâng.
Chỉ có một chuyện bâng khuâng,
Cái chết sẽ đến dù không ai chờ.
Dù ta không kính không thờ,
Chừng như có Đấng đang chờ gọi ta.
Ước chừng ta chỉ lên ba,
Vài chục năm nữa tiêu pha bạc tiền.
Ông ơi! Bản tính con hiền,
Không tin thần thánh kiếm tiền mới ngon.
Con xin dâng chút lòng son,
Tiền còn nhiều quá “đi đoong” uổng đời.
Không tin Chúa và sợ giáo sĩ:
Kế nhà xứ tôi đang ở có cặp vợ chồng trẻ mới chỉ có một con trai chừng 5 hay 6 tuổi. Bé trai rất đẹp và thích đến gần tôi và nói chuyện với tôi. Nhưng mẹ chú bé là một đàn bà trẻ không đức tin, không tôn giáo… Bà ta nghe những tin xấu xảy ra trong Giáo Hội về việc giáo sĩ lạm dụng tình dục. Nên khi thấy em bé chạy đến chào hỏi tôi là cô ta đuổi theo ngay và chặn lại không cho tiếp xúc. Chắc chắn em bé trai không hiểu chuyện gì… nên chỉ kêu la đòi đến với tôi. Tôi biết chuyện, tản đi và né tránh.
Tôi nhìn gia đình nầy thấy cảm thương cho họ, vì thật ra họ không hơn con vật bao nhiêu: Sinh ra, làm ăn sinh sống, dựng vợ gả chồng, làm tình, sinh con cái rồi cả ngày kiếm sống, có tiền để dành đi chơi. Tối về, ăn ngủ cho tới khi chết. Đời như cây cỏ mọc lên rồi lụn tàn. Vô nghĩa quá cho đời người không tin Chúa.