Giáo Lý Phúc Âm Chúa Nhật XXII Quanh Năm A – Lm. Peter Trần Thế Tuyên
CHÚA NHẬT XXII QUANH NĂM
Sách Tiên Tri Giêrêmia 20,7-9;
Thư Thánh Phaolô gửi tín hữu Rôma 12,1-2
và Phúc Âm Thánh Matthêô 16,21-27
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu bắt đầu tỏ cho các môn đệ thấy: Người sẽ phải đi Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ bởi các kỳ lão, luật sĩ và thượng tế, sẽ bị giết và ngày thứ ba thì sống lại. Phêrô kéo Người lại mà can gián Người rằng: “Lạy Thầy, không thể thế được! Thầy sẽ chẳng phải như vậy đâu”. Nhưng Người quay lại bảo Phêrô rằng: “Hỡi Satan, hãy lui ra đàng sau Thầy, con làm cớ cho Thầy vấp phạm, vì con chẳng hiểu biết những gì thuộc về Thiên Chúa, mà chỉ hiểu biết những sự thuộc về loài người”. Bấy giờ Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Nếu ai muốn theo Thầy, thì hãy từ bỏ mình đi, và vác thập giá mình mà theo Thầy. Vì chưng, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai đành mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ được sự sống. Nếu ai được lợi cả thế gian mà thiệt hại sự sống mình, thì được ích gì? Hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi được sự sống mình? Bởi vì Con Người sẽ đến trong vinh quang của Cha Người, cùng với các thiên thần của Người, và bấy giờ, Người sẽ trả công cho mỗi người tuỳ theo việc họ làm”. Ðó là lời Chúa.
Diễn ý Phúc Âm
Thổ lộ con đường cứu độ,
Giê-ru-sa-lem đau khổ trăm bề:
Luật sĩ, thượng tế hội tề,
Nhất định “thanh toán” cho về chốn xa.
Chết, chôn mộ đá ngày ba.
Sống lại, vinh hiển, hiện ra nhiều người.
Phê-rô xốc nỗi nặng lời:
Thầy không thể chết “đi đời” uổng công.
Phê-rô chấm dứt nói ngông,
Sa-tan! Trái ngược tinh thông ý Trời.
Theo Ta không để kiếm lời
Thập giá, vác lấy, ngày đời bước theo.
Vật chất, mạng sống bám đeo,
Tưởng là chắc cú cheo leo không còn.
Được tiền, quyền lực, tưởng ngon,
Nếu mất mạng sống hỏi còn ích chi?
I. Sứ điệp Phúc Âm:
- Đức Kitô là Đấng Cứu Thế.
- Thân phận của Đấng Cứu Thế là: Lên Giêrusalem – Chịu đau khổ – Bị giết chết và sẽ sống lại.
- Muốn làm môn đệ Chúa phải từ bỏ mình – vác thánh giá hàng ngày và theo Chúa.
- Thực tại nghịch lý trong cuộc đời theo Chúa: Từ bỏ sẽ nhận được – hy sinh mạng sống sẽ được sống. Trái lại, càng thu gom càng mất mát – Càng quí chuộng cuộc sống sẽ bị mất sự sống.
II. Dẫn giải Phúc Âm:
Tại sao Đấng Cứu Thế lại phải lên Giêrusalem, chịu nhiều đau khổ và bị giết chết? Không làm cách khác được sao, cách không đổ máu, không hy sinh mà ơn cứu độ vẫn thực hiện được?
Chúa đã trả lời cho vấn nạn nầy bằng việc so sánh với người đàn bà mang thai chuyển bụng tới giờ sinh con. Bà đau khổ cùng cực như chết được, nhưng bà có được niềm vui khôn tả khi nhìn thấy một sinh linh chào đời. Bà mẹ thương con vì chính bà đã mang nặng để đau để con mình chào đời. Nên không có người Mẹ nào là không thương con.
Nhắc lại câu chuyện đại đế Napoléon, bị lưu đày ở đảo St. Helene năm 1815. Ông thắc mắc không biết tại sao những đại đế trước ông như Alexander, César, Charlemagne và cả ông đều bị tiêu tan và không một ai theo ông khi đời các ông sắp kết thúc. Câu trả lời chính ông tìm thấy là vì ông và các đại đế đều xây đế quốc theo hình thức bạo lực, chém giết và thống trị. Còn Chúa Giêsu, xây dựng vương quốc tình thương. Ngài chết cho dân. Nên sau đó, hàng triệu người đã hy sinh và sống chết cho vương quốc của Ngài.
Người được cứu độ sẽ không ý thức về sự cao quí và giá ơn cứu độ, nếu Chúa không sinh ra làm con người, nếu Chúa không rao giảng Tin Mừng, nếu Chúa không chọn gọi các tông đồ, nếu Chúa không lên Giêrusalem, chịu nhiều đau khổ và bị giết chết. Ơn cứu độ sẽ không thực sự cứu ai khi không có đường thánh giá và cái chết nhục nhã. Người ta sẽ không biết đêm dài nếu không từng thức đêm. Người ta sẽ không biết trời mưa ướt lạnh nếu ở trong nhà tránh mưa. Nên đường cứu độ là đường lên Giêrusalem, chịu đau khổ và bị giết chết là đường cứu độ hiệu quả và có giá trị nhất. Không một ai có thể chối từ ơn Chúa cứu độ.
Tại sao ai muốn theo Chúa phải từ bỏ mình vác thánh giá hàng ngày mà theo Chúa?
Người theo Chúa, tức Kitô hữu, người chọn tên Chúa làm tên gọi của mình, người lấy Chúa làm mẫu mực đời sống mình. Nói cách khác Chúa là Chúa và là sư phụ của chúng ta. Thì như Chúa nói: Trò không thể hơn thầy hay không thể khác với Thầy. Trò bằng Thầy là có phúc lắm rồi. Nếu người ta gọi thầy là quỉ cả thì người ta gọi trò như thế nào nữa.
Nên muốn theo Chúa không cách nào khác là làm như Chúa làm: từ bỏ mình và vác thập giá hàng ngày mà theo Chúa. Từ bỏ là sẵn sàng khước từ những gì mình có quyền có và có quyền hưởng thí dụ có tiền bạc dư dật, có nhà cao cửa rộng và có quyền sống xa hoa phú quí. Từ bỏ không có nghĩa là bỏ tội lỗi nhưng còn từ bỏ những thứ không tội và mình có quyền hưởng.
Vác thánh giá hàng ngày: Chu toàn bổn phận hàng ngày với thái nđộ vui vẻ chấp nhận. Thường khi chúng ta nhìn thấy ai đó vui vẻ yêu đời, chúng ta nghĩ là họ may mắn hạnh phúc, không có khổ cực gì. Không đâu, đời mỗi người có những thánh giá riêng. Người theo Chúa là ngước vác thánh giá đi trong vui vẻ và tin tưởng vào ngày vinh quang đang đến.
III. Thực hành Phúc Âm:
Bởi vì tấm vải che tử thi không có túi!
Một ông lão đã 76 tuổi, ở cùng vợ trong một căn nhà cho thuê ở thành phố San Francisco nước Mỹ. Ông chưa từng mặc qua quần áo hàng hiệu, kính mắt rất cũ kỹ, đồng hồ đeo tay cũng không hợp thời. Ông không thích món ăn ngon, thích nhất là sữa hâm nóng và bánh sandwich cà chua giá rẻ. Ông cũng không có ô tô riêng, ra ngoài thường đều đi bằng xe buýt, túi xách mà ông từng dùng để đi làm là túi vải.
Mặc khác, nếu bạn cùng ông đến một quán rượu nhỏ uống bia, ông nhất định sẽ cẩn thận kiểm tra đối chiếu hóa đơn; nếu bạn ở lại nhà ông ấy, trước khi ngủ ông ấy nhất định sẽ nhắc bạn tắt đèn. Một ông già keo kiệt nghèo khó như vậy, bạn có biết trước 76 tuổi ông đã làm những việc gì chăng?
Ông đã từng cống hiến cho đại học Cornell 588 triệu đô la Mỹ, cho đại học California 125 triệu đô la Mỹ, cho đại học Stanford 60 triệu đô la Mỹ. Ông từng bỏ vốn 1 tỷ đô la cải tạo và xây mới 7 trường đại học ở New Ireland và hai trường đại học ở Northern Ireland. Ông từng thành lập quỹ từ thiện để phẫu thuật sứt môi hở hàm ếch cho trẻ em ở các nước đang phát triển… Cho đến nay, ông đã quyên 4 tỷ đô la, còn 4 tỷ nữa đang chuẩn bị quyên góp. Ông là người sáng lập tập đoàn được miễn thuế toàn cầu DFS.
Keo kiệt với chính mình, hào phóng với mọi người, thích kiếm tiền lại không thích được tiền – ông là Chuck Feeney. Trước mắt, Chuck Feeney còn ba nguyện vọng: Một là trước năm 2016 quyên hết 4 tỷ đô la còn lại, nếu không chết không nhắm mắt. Hiện tại, từ số tiền kia mỗi năm đều có hơn 400 triệu đô la chảy về các nơi cần trên thế giới. Ông đã dựng nên một tấm gương cho những người giàu có: “Trong khi hưởng thụ cuộc sống đồng thời quyên góp cho mọi người”. Bill Gates và Warren Buffett đều chịu ảnh hưởng nhiều từ ông mà đã thay đổi hành động của mình.
Sau khi việc thiện của Chuck Feeney bị tiết lộ ra, rất nhiều phóng viên muốn tiếp xúc với ông. Trong tâm ai cũng đều có một nghi vấn: Làm sao Chuck Feeney có thể dửng dưng trước gia tài hàng tỷ đô la kia chứ?
Đối với nghi vấn của mọi người, Chuck Feeney mỉm cười kể cho mọi người một câu chuyện: “Một con hồ ly thấy bồ đào trong vườn kết trái đầy, muốn vào trong ăn một chầu no bụng, nhưng giờ nó mập quá, không chui vào được. Thế là ba ngày ba đêm nó không ăn không uống để thân thể gầy xuống, cuối cùng cũng chui vào được! Ăn no nê, cảm thấy thỏa mãn, nhưng khi nó muốn rời đi, lại không chui ra được. Bất đắc dĩ đành phải giở trò cũ, lại ba ngày ba đêm không ăn uống. Kết quả, lúc nó đi ra, bụng vẫn giống như lúc đi vào.”
Kể xong câu chuyện, Chuck Feeney nói:
– Chỗ Thượng Đế ở không có ngân hàng, mỗi người đều là trần trụi sinh ra, cuối cùng cũng đơn độc ra đi, không ai có thể mang theo tài phú và danh tiếng mà bản thân đã đau khổ tìm kiếm cả đời.
Truyền thông hỏi Chuck Feeney, vì sao ông lại quyên góp hết gia tài của mình? Câu trả lời của ông đơn giản và ngoài dự đoán của mọi người! Ông nói: Bởi vì tấm vải che tử thi không có túi!