Tại sao chúng ta không cần phải sợ hãi – Đức Hồng Y Phanxicô Xaxiê Nguyễn Văn Thuận.
Tôi rất hãnh diện vì người Công giáo ở Mỹ dùng những bài suy niệm của Đức HY. Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận rất nhiều.
Tôi xin chia sẻ để chúng ta nhớ đến và cầu nguyện cho Đức HY. sớm được tuyên phong Chân phước.
Lm. Phêrô Trần Thế Tuyên
Tại sao chúng ta không cần phải sợ hãi | Suy niệm hàng ngày
Mầu nhiệm Vượt Qua, đỉnh cao của cuộc đời Chúa Giêsu. Ngài đã chỉ cho chúng ta đường về thiên quốc bằng trước tiên đi đến núi Sọ. Ngài không chọn cách nào khác để kết thúc sứ mạng ở trần gian của mình. Chúa Giêsu xuống trần để chữa lành bệnh tật, để rao giảng Tin Mừng và thành lập Giáo Hội, nhưng trên tất cả là Ngài sống cho “giờ” của mình. Đó là lúc Chúa được treo lên trên thập giá và kéo mọi người lên với Chúa. Đó chính là lúc Ngài hoàn tất sứ mạng của mình.
Giống như Chúa Giêsu, chúng ta phải sống giờ của chính mình. Mỗi người chúng ta có giờ riêng và rất tốt khi chúng ta biết sống giờ ấy trong mong đợi và trong dâng hiến cho mục đích mà Chúa đã tín thác cho chúng ta ngay cả khi chúng ta có tràn đầy sức sống thể lý. Đây là giờ đẹp nhất, giờ của sự sống chứ không phải của sự chết. Giờ đó là thời điểm chúng ta gặp gỡ Chúa Giêsu – chúng ta sẽ thấy Người! Ở đó, Chúa chờ đợi chúng ta, và với Người, chúng ta sẽ gặp Đức Maria, người mà chúng ta vẫn thường kêu cầu trong đời để cầu bầu cho chúng ta “bây giờ và trong giờ lâm tử.” Như một hiền mẫu đáng yêu mến, Đức Mẹ sẽ đón chào và dẫn dắt chúng như những đứa con ngoan đến Thiên Chúa Cha… Lạy Chúa Giêsu, Chúa là Thầy của chúng con, là thẩm phán và là phần thưởng của chúng con! Con không còn sợ bị xét xử nữa, nhưng con tha thiết mong ước được gặp vị thẩm phán tốt lành và nhân từ. Lạy Chúa Giêsu, niềm vui duy nhất của chúng con / giống như Chúa, phần thưởng của chúng con sẽ có / Lạy Chúa Giêsu, Chúa là vinh quang thực sự của chúng con / vĩnh viễn mãi mãi.
Xin cho tôi được kết thúc bài suy niệm bằng 2 dẫn chứng. Tôi nhớ câu chuyện về những giây phút cuối đời của Cha Marie-Joseph Lagrange, dòng Đa Minh, người sáng lập Trường Kinh Thánh Giêrusalem như một gương sáng của lòng dũng cảm, khiêm tốn và sự thử thách đức tin. Cha Marie-Joseph đã hôn mê trong một thời gian dài thì bỗng nhiên trước sự hiện diện của bạn hữu, Ngài ngồi bật dậy ngay trên giường, mở mắt ra, dang tay về phía trước và kêu lên “Giêrusalem! Giêrusalem!” Dường như Ngài đã nhìn thấy Giêrusalem trên trời vậy. Và chứng từ tiếp đến là trong di chúc mình, Đức Giáo Hoàng Phaolô VI đã viết: “Khi phải đối diện với cái chết, nghĩa là khi tách biệt hoàn toàn khỏi cuộc sống hiện tại, tôi cảm thấy mình có bổn phận tôn vinh món quà, vận may, vẻ đẹp, số phận của sự hiện hữu mau qua nầy. Lạy Chúa, con xin cám đội ơn Chúa vì cho con sự sống, còn hơn thế nữa, Chúa cho con thành Kitô hữu, Chúa đã tái sinh con và định hướng đời con cách hoàn hảo trọn vẹn… Con cảm thấy cả Giáo Hội vây quanh con: Một Giáo hội thánh thiện, duy nhất, công giáo và tông truyền, đón nhận hành động yêu thương cao cả của con bằng những lời chúc phúc.
Linh mục Phêrô Trần Thế Tuyên chuyển dịch
***
Daily Meditation – Why We Need Not Be Terrified
Jesus’ life culminated with the Paschal Mystery. He has shown us the road to reach heaven: he first walked the way to Calvary. He chose no other way to end his earthly work. He came to earth, healed the sick, preached the Good News, and founded the Church, but above all he lived for his “hour.” He lived for the hour when he would be lifted on the cross and draw everyone to himself.
In that hour he accomplished his work Like Jesus, we must live for our own hour. Each of us has an hour, and it is good to live in expectation of it and to offer it now for the purposes God has entrusted to us, even if we are in the full vigor of physical strength. This is the most beautiful hour, the hour of life and not so much of death. That hour is the moment of our encounter with Jesus—we will see him! It is there that he waits for us, and with him, we will meet Mary, who we have so often called upon in life to intercede for us “now and at the hour of our death.” As a loving Mother, Mary will welcome and lead us to the Father as her favored children… Jesus, you are our teacher, our judge, our reward! I have no more fear of being judged, but I ardently desire to meet my judge who is so good, generous, and merciful. Jesus, our only joy be you,/ as you our prize will be;/ Jesus, be you our glory true/ throughout eternity.
I would like to conclude this meditation with two testimonies. I remember an account of the last moments of the life of Father Marie-Joseph Lagrange, o.p., founder of the Biblical School at Jerusalem and an example of courage, humility, and faith under trial. He had been in a coma for a long time when, in the presence of his confreres, he suddenly sat up in bed, opened his eyes and, with his hands extended upward, exclaimed: “Jerusalem, Jerusalem?” It seemed as if he had seen the heavenly Jerusalem. Then he slowly closed his eyes, inclined his head, and breathed his last. And in his testament, Paul VI wrote: “In the face of death, the complete and definitive detachment from the present life, I feel the duty of celebrating the gift, the fortune, the beauty, the destiny of this fleeting existence. Lord, I thank you for having called me to life, and still more, that in making me a Christian, you have regenerated and destined me for the fullness of life…. I feel that the Church encircles me: holy Church, one and catholic and apostolic, receive with my blessed greetings, my supreme act of love.”
Venerable Francis Xavier Nguyễn Văn Thuận (t 2002) was imprisoned by the Vietnamese government for thirteen years.