KINH MÂN CÔI TRONG LAO TÙ
by
chadiepucchau.com
·
30 September, 2016
Tháng Mân Côi lại đến, con vui mừng được viết lại, những cảm nghiệm con đã trải qua trong lao tù, và Mẹ Marria đã cứu giúp con như thế nào, qua CHUỖI MÂN CÔI. Xin Mẹ giúp con nhớ lại, vì chuyện đã xảy ra, cách đây gần 30 năm.
-Vậy là chuyến vượt biên thất bại, tôi cùng khoảng 20 anh chị em khác, bị bắt vào trại giam Cây Gừa, Cà Mau. Sau nhiều cuộc khám xét, phỏng vấn, lấy lời khai… Những mất mát, thất vọng, oán trách, căng thẳng và đói khát.
Tôi bước nặng nề lê thân xác vào cánh cửa sau chót: “Phòng giam số 5”
Nhóm phụ nữ và trẻ em, cùng tàu vào hết phòng này, tất cả đều mệt mỏi, thân xác rã rời vì những lo âu, khiếp đảm vừa trải qua.
Một mùi hôi xông mạnh vào mũi, trước mắt tôi, đông đúc những tù nhân nữ khác, đang đứng ngồi, chuyện vãn, nhìn “lính mới” thản nhiên đến độ vô cảm.
Tôi ngộp thở vì “chiếc hộp” thiếu không khí này, tôi tự nhủ: “Chắc mình sắp chết rồi”, với chút Đức Tin nhỏ bằng nửa hạt cải của mình, tôi đã nghĩ đến Chúa Giêsu và Mẹ Maria.
Buổi tối, 9 giờ 00 khuya, thì ngọn đèn vàng duy nhất trong phòng tắt, mọi người im lặng, nằm xuống chỗ của mình ngủ để lấy sức, ngày mai đi lao động tiếp.
Tiếng ai ngáy to quá, tôi không ngủ được. Ngồi dậy, trước mặt tôi, là những người nữ tù, vừa mới sinh hoạt cách tự nhiên đó, giờ trong ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ phòng giam hắt vào, họ nằm xếp lớp, cạnh nhau bất động trong những bộ quần áo đậm màu, tôi thấy họ như những xác chết, tang thương! Tôi sợ hãi, nằm nhanh xuống, nền xi măng cứng và lạnh, tôi nhớ cái giường của mình, Má của tôi, đã trang bị bao nhiêu gối, nệm, chăn mền.. cho cái thân xác biếng nhác, trây lười này. Vậy mà chưa bao giờ, tôi nói một tiếng cám ơn Má! Tôi thút thít khóc, sợ hãi vì cảnh tượng quanh mình, vì ăn năn bao điều sai phạm, tôi nghĩ mình không sống nổi nữa, nên tìm cách đọc kinh “sám hối”!
Và hãy xem, tôi chẳng nhớ một kinh nào khác, ngoài hai kinh Lạy Cha và kinh Kính Mừng! Với một người tội lỗi như tôi, hai kinh ngắn ngủn này, làm sao lọt vào tai Chúa và Mẹ đây?
Tôi nhớ lại, khi còn nhỏ xíu, một Soeur dạy giáo lý có kể: “Một dì Phước kia, lần chuỗi Mân Côi, bằng cách bấm các đốt ngón tay, nhiều đến độ, khi chết, các đốt ngón tay vàng ánh lên, màu vàng rất đẹp”.
Bọn nhóc chúng tôi, sáng nào thức dậy, cũng nhìn xem, tay mình vàng chưa, dù chưa thuộc một kinh nào! Với câu chuyện vui thời thơ ấu này, tôi bình tĩnh lại. Không biết một Mầu Nhiệm nào, không có chuỗi Mân Côi, tôi làm dấu Thánh Giá, đọc kinh Lạy Cha trước, bấm 10 đốt ở mỗi ngón tay, cho 10 kinh Kính Mừng, cứ như vậy, 5 lần thành một chuỗi. Lúc đó, tôi hoàn toàn không biết, kinh Lạy Cha là do Chúa Giêsu dạy các vị Tông đồ đầu tiên của Ngài và chuỗi Mân Côi, Đức Mẹ cũng đã ban cho con cái Mẹ, để là phương thế cầu nguyện và tránh xa được mọi chước cám dỗ của ma quỷ. Lần chuỗi xong, tôi ngủ thẳng đến sáng. Thế là trong suốt thời gian tù ngục, tối nào tôi cũng lần chuỗi sốt sáng, để được ngủ ngon.
Hơn ba tháng sau, tôi và các nữ tù vượt biên được trả TỰ DO. Về nhà, tôi mất rất nhiều thứ: Bạn bè, việc làm, những giờ vi vút với bạn, đi ăn hàng, xem ca nhạc.. Nhưng bù lại, chính từ những cái mất đi đó, tôi có thời gian tìm hiểu về các Mầu Nhiệm của Chuỗi Mân Côi.
Chuỗi Mân Côi trước kia đối với tôi, chỉ là sợi dây đơn giản, nối kết các kinh lại.
Thì ngày nay, CHUỖI MÂN CÔI là chùm bong bóng đầy mầu sắc, quấn quanh chiếc cổ của con chiên xấu xí này. Tôi nâng nó đến với Thiên Chúa. Tôi đã đến với Thiên Chúa, bằng những bước chân khập khiễng, bộ lông vấy bẩn của con chiên, vì mưa giông, lốc xoáy của cuộc đời.
Chúa Giêsu, đã đón lấy con chiên yếu đuối này. Ngài đã tắm gội tôi bằng suối nguồn ân sủng và đầy lòng thương xót.
Trong vòng tay yêu thương của Ngài, con thật ấm áp và được nghỉ ngơi. Nhờ CHUỖI MÂN CÔI, Mẹ Maria đã đã đưa con đến với Thiên Chúa.
Tạ ơn Mẹ đến muôn đời. Amen
Autumn Huỳnh Adelaide