SINH NHẬT ĐỨC MẸ
by
chadiepucchau.com
·
8 September, 2016
Mở mắt thức giấc, tôi nghe tiếng chim hót. Những chú chim nhỏ rất dễ thương này, là chiếc đồng hồ báo thức chính xác của tôi.
Nhìn lên tờ lịch Dân Chúa, trong ô của ngày thứ Năm, là số 8 lớn, phía dưới có dòng chữ nhỏ SINH NHẬT ĐỨC MẸ. “Vâng, Mẹ ơi! Con không quên”. Tôi ngồi dậy và nhìn vào khung ảnh nhỏ Mẹ Maria Hằng Cứu giúp, (với vài khung ảnh nhỏ khác, tôi đặt trên bàn nhỏ đầu giường) tôi nói nhỏ với Mẹ: “Hôm nay Sinh Nhật Mẹ, Mẹ muốn con làm gì để tặng Mẹ”? Không nghe tiếng Mẹ trả lời, tôi nhìn ngắm ảnh Mẹ một cách tôn kính: Mẹ Maria tay trái bế Chúa Giêsu, ở đó, Chúa Giêsu bé bỏng ngồi trong vòng tay mẹ hiền nhưng mắt nhìn sang hướng trái của khung ảnh. Từ ánh mắt yêu thương, dịu Đàng của Mẹ, tôi nhìn xuống bàn tay phải, Đức Mẹ nâng bàn tay nhỏ bé của Chúa Giêsu, bàn tay với những ngón mở thẳng, trong cách thể hiện: Mẹ giới thiệu về con Mẹ: Chúa Giêsu, Đấng CỨU THẾ. Tôi nhìn thấy, trong vòng tay yêu thương, bảo bọc của Mẹ, hai chân Chúa Giêsu mang dép, đôi dép mộc mạc đơn sơ với những dây nhỏ, một chiếc dép bên chân phải bị đứt, để lộ bàn chân nhỏ, chiếc dép còn đang treo lơ lửng dưới chân Ngài…
Bức ảnh MẸ HẰNG CỨU GIÚP NÀY, tôi đã có từ khi còn nhỏ xíu, nhưng chưa bao giờ tôi có thời gian, ĐƯỢC THẤY MẸ VÀ CHÚA GIÊSU rõ ràng và đầy cảm xúc như sáng nay.
Khi còn trẻ với lối sống vội vã và bận rộn với bao điều mới lạ ngoài xã hội. Tôi cũng từng nhìn ảnh Mẹ, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Mẹ Maria nghiêm nghị quá”! Tôi chỉ thấy lo, khi nhìn thấy ánh mắt Mẹ. Còn với chiếc dép đứt trên chân Chúa, tôi lại nghĩ (tỉnh bơ): “Chúa Giêsu nhỏ bé, thấy “cái gì” sợ quá nên chạy nhanh về Mẹ mình, đến độ.. bị đứt dép”!
Một thời gian dài, sống như chiếc lá khô trong dòng xoáy của cuộc đời, không có ĐỨC TIN, không có hiểu biết một cách mật thiết về Chúa Mẹ để gần gũi, đừng nói gì đến Tín Thác và yêu thương. Trong cơn khốn cùng đến quẩn trí, đang lái xe trong nước mắt nhạt nhoà, tôi dừng xe lại vì đèn đỏ, nhìn sang phía tay trái, tôi thấy cánh cửa lớn của nhà thờ rộng mở.. Đèn xanh bật lên, tiếng còi từ chiếc xe ở phía sau, giục tôi phải chạy. Nhà thờ này cũng cùng trong Giáo xứ mà tôi là giáo dân.Tôi cũng từng vào biết bao nhà thờ, người ta cũng thấy tôi lâm râm khấn nguyện, như một người mộ đạo.. nhưng có biết đâu, trong tôi không có Chúa, không có Mẹ, không có ai cả! Ngoài CÁI TÔI nặng nề, kiêu căng với câu hỏi trong nước mắt: “Tại sao không là ai khác, mà là chính con”???
Tôi đã cho xe quay trở lại, cái khúc rẽ vào đúng vị trí mà Thiên Chúa muốn. Và bằng nhiều cách khác nhau, tôi nhận được sự Quan Phòng của CHÚA GIÊSU VÀ MẸ MARIA. Tôi đã nhận được tấm bản đồ từ lòng thương xót của Thiên Chúa, tấm bản đồ này không những giúp cho CÁI TÔI đầy lỗi phạm này, đi đúng hướng, sửa đổi lại tấm bản đồ mà tôi đã tự vẽ, những con đường lớn, nhỏ, bằng cái đầu, rất thiếu hiểu biết của mình. Và một điều đặc biệt, trong tấm bản đồ Chúa ban: Có đặt những ngọn đèn đỏ! Những ánh đỏ sáng ngời, là chính MẸ MARIA trên con đường TÌM về ĐỨC TIN, tôi được nhắc nhở, phải dừng lại, dừng lại trước những cám dỗ, những thách đố, những xét đoán..mà trong thân phận yếu đuối của con người, rất khó để vượt qua…
Tôi quỳ xuống trước ảnh MẸ MARIA HẰNG CỨU GIÚP, lòng đầy cảm kích, tôi với tay cầm lên tập sách nhỏ, của người bạn đã tặng tôi cách đây vài tuần. Mở ra cách tình cờ, Dòng chữ này, chiếu sáng trong mắt tôi: “HÃY LÀM CHO THẾ GIỚI BIẾT ĐẾN MẸ.”
Vâng, Mẹ Maria, xin dạy con biết nói tiếng “XIN VÂNG” như Mẹ đã rất khiêm nhu và đầy can đảm khi nói: “XIN VÂNG THEO THÁNH Ý CHÚA.”
Mừng Sinh Nhật của Nữ Vương trời đất, Người Mẹ hiền khiêm nhu và cao trọng nhất của con.
Autumn Huỳnh Adelaide
CẢM NGHĨ CỦA MỘT CA VIÊN CA ĐOÀN SAINT PATRICK, NGƯỜI LUÔN MẾN MỘ CHA DIỆP.
<O>
Tôi và các anh em trong ca đoàn Saint Patrick, sau thánh lễ ở giáo xứ Ottoway, cầu nguyện bên cha Diệp, đã đến nhà bác Cung để dự đám giỗ con trai bác. Căn nhà thoáng rộng và cách bày trí, cho tôi thấy, hai bác thường xuyên tổ chức những buổi lễ cầu nguyện đông người, có Cha Giuse Đinh Phước Đại từ Bà Rịa sang thăm Úc Châu, Ngài cũng vừa dâng lễ ở nhà thờ Thánh Maximilian Kolbe, Ottoway xong, rất đông các thành viên là bà con xa gần, lớn nhỏ của đại gia đình bác Cung, tình cờ nhìn thấy bức ảnh treo trên tường, hình hai bác chụp chung, lúc còn rất trẻ, cả hai có nét đẹp rạng rỡ với nụ cười hạnh phúc trên môi, tôi nghĩ: ” Đây thật là một gia đình được Thiên Chúa chúc phúc”.
Sau lời cầu nguyện ngắn nơi bàn thờ Chúa, có ảnh của con trai bác, ca đoàn hát lời cảm tạ Chúa.. Tôi thầm ngưỡng mộ Bác Cung, người Cha đã sống ĐỨC TIN rất sốt sắng để dẫn dắt gia đình con cái có đời sống Đạo Đức đẹp lòng CHÚA và đương nhiên là gương sáng cho mọi người chung quanh.
Sau đó, tất cả sang phòng ăn. Ôi thôi! Thức ăn ngon, đẹp mắt, đủ màu sắc, mùi vị thì tuyệt.. Cánh gà, bò kho, xôi bắp, bánh mì, gỏi. Toàn những món ngon mà hàng ngày tôi kiêng cữ, giờ không có lý do gì để “khống chế” cái bao tử của mình nữa! Bởi trái tim tôi tràn ngập niềm vui và lòng cảm mến, cảm ơn bác Cung gái, dù rất mệt nhưng bác vẫn vui vẻ, tiếp đón mọi người cách thân tình, bọn trẻ chúng con, phải học từ hai bác rất nhiều về lòng nhiệt thành này.
Sẽ rất thiếu xót, nếu không khen ngợi về ban nhạc “cây nhà lá vườn” của con cháu bác, có người mới đến từ nước Đức và Việt Nam sang nữa, họ chơi trong ban nhạc rất điêu luyện, hát hay, đánh trống đàn rất giỏi. Cùng góp lời ca, có các bác lớn tuổi, lên hát những bài tình cảm xa xưa, rất quen thuộc.. Làm tôi nhớ lại thuở xa xưa. Không khí ấm cúng, vui nhộn và đầy thân tình..
Rồi với sự cổ vũ của mọi người, Cha Phước Đại đã lên “sân khấu dã chiến” hát, với bài: “Anh còn nợ em“. Giọng hát của Cha rất trầm ấm và truyền cảm
Khi nghe Cha Đại giới thiệu, tên bài hát, cả nhà vỗ tay vang dội vì ngạc nhiên, hỏi What’s for?? Cha giải thích “Trước và sau khi đi tu, không mắc nợ cô nào cả, chỉ thấy thích, thì hát thôi: “Tôi đã xúc động, vì Chữ NỢ trong bài hát, tôi nhớ đến hai người đàn ông trong cuộc đời mình: Một người là Cha ruột của mình, và một người là CHỒNG, cả hai đều NỢ tôi LỜI XIN LỖI!
Tôi bỏ về sớm vì không còn thấy vui nữa. Chắc không nên, chắc không nên viết về Ba vì ông đã mất cách đây vài năm rồi. Trên đường về nhà, tôi tự hỏi: Ai NỢ AI? Và tôi nghe Chúa nói: Con không NỢ Ai sao? Tôi lúng túng, vì câu hỏi bất ngờ của Chúa, bởi con chỉ thấy bụi trong mắt của người khác, còn mắt mình đầy rác bẩn mà không hay.. Rồi tôi nhìn thấy cái tôi tội lỗi của mình, nếu đang ở trong nhà thờ, tôi sẽ quỳ xuống: Chúa ơi, con XIN LỖI CHÚA một 1000 lần, về những lỗi con đã phạm, cả những lần con CHỜ người ta xin lỗi con..
Cảm ơn Cha Đại, cho con bài hát rất hay và ý nghĩa. Khi thấy Cha ngồi cạnh Cha chánh xứ Marek Ptak của giáo xứ Ottoway, con vui như được nhìn thấy các vị Tông đồ đầu tiên của Chúa.
Cảm ơn gia đình Bác Cung cho chúng con được tham dự buổi tiệc ấm áp, đầy TÌNH NGƯỜI.
Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc cho gia đình bác và gia đình của chúng con luôn mãi bình an và hạnh phúc.
XIN PHÉP thay mặt CĐ ST PATRCK (Giáng Thu – Adelaide)
Cảm Nghĩ của một tín hữu Ái Mộ Cha Phanxicô Trương Bửu Diệp
Tôi đến nhà thờ Maximilian Kolbe ở Ottoway sớm hơn. Nhà thờ với tôi, là nơi nghỉ ngơi tốt nhất.
Ở đó, những bận rộn, lo toan… Tất cả, được gác lại, ở phía ngoài cánh cổng của Giáo Đường.
Tôi đi thẳng lên phía cung thánh, ở đó đã thấy nhóm các anh chị trong Hội Ái Mộ Cha Trương Bửu Diệp, các anh chị em Hội bạn Giáo xứ Thái Hà, và nhóm nhỏ ca đoàn Thánh Patrick đã có mặt. Tôi rất cảm phục, lòng nhiệt thành, phục vụ cách hăng say vào công việc chung cho nhà thờ, lúc nào cũng thấy các Bác lớn tuổi hay các anh chị em, tất cả, với thái độ hăng hái nhưng khiêm nhu.
Họ sát cánh cùng nhau, mỗi người, mỗi nhóm trong khả năng của mình, làm việc cách tích cực, tôn kính nhất. Tôi nhìn thấy được, bàn tay với vết đinh của Thiên Chúa, đã tìm kiếm, dẫn dắt và tập họp chúng tôi lại.
Hôm nay, ngày thứ sáu, tuần thứ hai mỗi tháng, chúng tôi cùng với những giáo dân, những người ngoại đạo, một số ít giáo dân người Ba Lan tụ họp trong ngôi nhà thờ ấm cúng và lộng lẫy này để tham dự thánh lễ, sau đó là buổi cầu nguyện bên Cha Diệp. Và được xem một clip ngắn, được thuyết minh bằng tiếng Việt, do anh Đàn, trong Hội Ái Mộ Cha TBD đọc.
Trong không khí ấm áp của những ngày đầu xuân, ánh sáng vàng nhạt từ trên trần nhà thờ tỏa xuống, dịu dàng, huyền nhiệm. Tôi ngồi nhìn ngắm tượng Cha Trương Bửu Diệp, ảnh cha Maximilian Kolbe, ảnh Mẹ Mary MacKillop, và Lễ phong Thánh cho Mẹ Têresa, mà tôi mới vừa được xem qua. Cả cuộc đời của các Ngài đang diễn ra trước mắt tôi, sống động, uy hùng, đầy khó nhọc, gian nan và thách đố!
Cha Phêro Trần Trọng Mỹ, với giọng nói trẻ trung, mạnh mẽ, Cha đã đọc bài Phúc Âm của Thánh Luca “Người mù, có thể dẫn người mù được chăng”? Lời Chúa vào hai ngàn năm trước, sao giờ con nghe như mới mẻ, dành cho riêng con! Con có mắt đó, nhưng có bao giờ con thấy: Bao nhiêu vị Linh mục, tu sĩ, nam nữ và cả những giáo dân đã sống đời tận hiến, bằng tấm lòng hy sinh cao cả, cho đi cách can trường, đến giọt máu, đến hơi thở sau cùng! Xem cái chết nhẹ tựa tơ hồng, đem tấm thân yếu đuối, bất chấp hiểm nguy, gian khó. Chỉ vì Yêu, một tình yêu thiêng liêng, cao cả dành cho Thiên Chúa, họ đã đáp trả LỜI CHÚA GỌI cách trung tín và đầy can trường.
Cha Trương Bửu Diệp, Cha Maximilian Kolbe, đã chọn lựa cái chết, để đàn chiên mình được sống. Mẹ Mary MacKillop, Mẹ Têresa, trong tấm thân yếu đuối của phụ nữ nhưng qua việc dấn thân phục vụ con người, phục vụ xã hội của các Ngài, tôi thấy mình giống con kiến đen, nhỏ xíu đang ngẩng cao đầu lên, để nhìn ngắm các vị anh hùng khổng lồ! Thật đáng nể phục!
Lời kết của bài giảng, Cha Phêrô Trần Trọng Mỹ nói: “Hãy là những đôi mắt sáng, để dẫn dắt những anh chị em đang sống quanh ta đây, rất nhiều người vẫn còn đang sống trong tăm tối, mù loà, cả về thể xác, lẫn tâm hồn, hãy đem ánh sáng Chúa đến với họ”…
Cảm ơn bài Phúc âm của Thánh Luca, qua bài giảng thật hay, tràn đầy ý nghĩa của Cha Phêrô Trần Trọng Mỹ, đã mở mắt tâm hồn cho con nhìn thấy quanh mình, biết bao người đang sống đời tận hiến, từ vị Linh Mục, cho đến đàn chiên đang sống đời tận hiến cách tốt lành, khiêm nhu, phục vụ hết lòng, để mọi người đều nhìn thấy Tình yêu vô biên của Thiên Chúa.
Trên hết, con tạ ơn Thiên Chúa, đã nối kết chúng con, đàn chiên nhỏ, trong nhà thờ hôm nay, chung quanh con, hình ảnh các Thánh cao cả, như một gương sáng, cho chúng con noi theo. Đặc biệt khi xem đoạn Video clip ngắn, Lễ phong thánh cho Mẹ Têresa, lòng tràn đầy sự tôn kính và thán phục, tôi cầu nguyện cùng Mẹ: “Mẹ Têrêsa vinh hiển, con đã nhìn thấy Mẹ đứng cạnh 117 vị Thánh tử đạo Việt Nam, và rất nhiều các Thánh nam nữ khác. Cho phép con, được đặt thêm vào bức tranh vinh quang sáng ngời này, thêm một vị Thánh nữa: Cha Phanxico Xavier Trương Bửu Diệp, vị Mục Tử nhân lành, đã hiến mạng sống mình, như Mẹ đã hiến dâng đời mình cho đàn chiên, được không Mẹ?”
Để từ bức tranh toàn bích này, chúng con được nhìn thấy, không phải những vị Thánh đã qua đời, mà là những Vị Thánh đang sống thật anh hùng, họ như những dũng tướng uy phong, đã chiến thắng sự dữ thế gian, chiến thắng cái chết, không nhờ vào bất cứ một vũ khí lớn, nhỏ nào, mà chỉ bằng LỜI CỦA CHÚA!
Con chào và hôn kính bàn tay mẹ.
Autumn Huỳnh